Vu gia liệt truyện

Chương 57



Bấy giờ Đạt tỉnh khỏi mê mị bị yêu ám, bèn thưa lại hết mọi việc với Cù Trọng Mậu, hai thầy trò liền cùng quay lại miếu cũ thắp hương cho Tứ Nương, nhưng không thấy người hiện lên nữa.

Đạt nói:

– Mẹ ta đang đầu thai vào nhà ngươi con gái họ Phan ở trong đất Thiện Tài, nên mau đến rước người ấy về thờ phụng. Trọng Mậu can rằng:

– Thiếu chủ đi bây giờ thì phải lui quân lính. Quân đi đã xuất ra ngoài thành, lại đã hạ trại đóng quân, giờ vì một người phụ nữ mà lui quân, vốn là điều cấm kị, chẳng những thế còn là oan hồn, kỵ nối tiếp kỵ, đối với người cầm binh mà nói, đều không nên làm.

Đạt bảo:

– Ra binh rất kỵ phù đàn bà, nhưng mẹ ta gần hai mươi năm khôn có hương lửa, rất là tội nghiệp. Trong vạn chữ, chữ hiếu làm đầu. Nếu không giữ được hiếu, việc cang kỵ các thứ cũng vô nghĩa.

Nói rồi nhất quyết hạ lệnh lui quân đi thêm mười dặm hạ trại, còn bản thân cùng với bọn thuộc tướng thân thuộc, bọn Đại Di, Tiểu Di, Hoàn Thương, cùng đi vào trong Thiện Tài tìm người. Trọng Mậu nghĩ đi nghĩ lại, cũng xót tình. Quân đã lùi ra tới khỏi khu vực đất Thổ Chu, không còn là đất giặc nữa, Mậu bèn giao lại việc phó tướng cho thuộc tướng, rồi cũng cùng đi với Vu Đạt, căn dặn cẩn thận binh sĩ giữ kín công việc trong quân vắng chủ tướng, hẹn trong năm ngày sẽ trở về.

Bấy giờ thầy trò chủ tớ cùng đi vào trong Thiện Tài, trước nhất đi tới nha đường ở đó, quan huyện đón vào hầu huyện ngay. Đạt hỏi tới nhân khẩu người họ Phan, lại hỏi nhà ai có con gái cỡ chừng mười bảy, mười tám tuổi. Quan huyện đáp:

– Vậy thì có một người đấy, là con gái nhà Phan Quân, nhưng đứa con này đã hỏng mất rồi, từ khi sinh ra thì đã không cười không nói, chỉ nằm đó ngây dại thôi.

Đạt bảo với bọn người hầu:

– Là mẹ ta đấy.

Thế rồi lập tức tới diện kiến.

Nhà Phan Quân là nhà cường hào trong xã, trước đi buôn gỗ mà giàu, cũng có nhiều tiền của. Ông già họ Phan vốn là người khảng khái, cũng có chí, nên lập ra hương ấp rộng lớn, nuôi đến vài trăm gia nhân, thành một gia trang họ Phan. Ông ta đẻ ra được mấy người con trai, ai nấy đều có sức khỏe, có nghề võ bị, nổi tiếng hào hiệp trong vùng. Đến sau đẻ ra một người con gái, đặt tên là Phan Liên. Phan ông rất thương người con gái út này, chăm bẵm hết sức, nhưng Phan Liên lớn lên thì không được như thường, mà bị ngây dại rất là khổ sở, cả ngày chỉ ngơ ngác không nói cười gì, suốt ngày chỉ nằm trong phòng mà thôi. Bởi vậy cho nên đến năm nay đã mười chín tuổi, vẫn chưa có chồng. Phan ông kén cho gần xa, nếu ai làm hết bệnh được thì gả, người ta cũng ham lắm nhưng ai đến cũng chẳng làm nàng cười nói được.

Bấy giờ Vu Đạt tìm đến, nhưng không nói là tướng quân, nói trá đi là người đến xin chữa bệnh thôi, hỏi về triệu trứng mấy ngày trở lại, Phan ông bảo:

– Nó ngây dại đã mười chín năm từ khi đẻ tới giờ, không nói cười, nhưng vẫn đứng ngồi được, chỉ là bị ngơ ngác thôi. Đến mấy ngày trước thì bất tỉnh nhân sự, chìm vào lâm sàng, cả nhà đều tưởng là phải chết. Các thầy đến xem mạch đều bảo chuẩn bị hậu sự, thì hôm qua đột nhiên lại tỉnh được, cũng chưa biết lành dữ thế nào.

Đạt liền xin vào gặp. Phan Liên vừa nhìn thấy Đạt đã cười rất tươi, chạy lại ôm lấy, rồi chòng ghẹo đùa cợt, cả nhà họ Phan đều lấy làm lạ, muốn gả cho. Đạt bèn kể lại rằng:

– Đó là mẹ của tôi đấy. Mười mấy năm trước mẹ tôi bị người gian hại chết ở bên sông, đáng lẽ đã tán hồn mà may diêm quân lại thương tình oan ức nên cho làm si. Mẹ tôi bèn đậu thai thác vào nhà ông bà, nhưng bởi si phách vẫn còn ở miếu thờ nên thai đậu ra mà bị ngẩn ngơ do lạc phách. Mấy ngày trước có thầy tôi đến miếu thờ kêu cúng, làm động đến si, do vậy mà thai bị ngất đi, do bởi phách si ở trong thai thoát ra mà đi tìm về miếu (phách nam có bảy, phách nữ có chín, phách si cũng phân chia làm ba, nơi có xác, nơi có linh, nơi chết). Về sau kêu khấn, phách trở về xác nên tỉnh lại.

Cả nhà hỏi:

– Nên làm thế nào?

Trọng Mậu đáp:

– Việc này chắc phải nhờ phán quan quyết đoán, vì đây là vợ của phán quan đấy.

Nói rồi trong một ngày liên tục lập đàn thắp hương, làm lễ cầu hồn niệm chú, gọi lên âm binh ma quỷ, lại vẽ vời phù ấn, thảo ra quyết chú trùng ngục, cho tới khi xong xuôi cả, thì ăn chay kết giới, cùng ngồi dưới đàn mà niệm lực, chiêu hồn một vị Phán quan họ Vu. Vu Đạt biết thầy đang gọi tới cha mình lên, cũng tham gia trợ lễ.

Về sau nửa ngày đêm, nghi thức hú hồn được linh, Vu Chấn liền giáng thế trong đàn, đi cùng với bọn xe cộ, lính đầu trâu mặt ngựa, ở trước mặt Trọng Mậu nói:

– Ông dám làm tà thuật, triệu hồi đến cả Phán quan, chắc phải bị giảm chín năm tuổi thọ.

Mậu cúi đầu xin tội, Vu Chấn liền trừ đi chín năm thọ vào sổ sinh tử, bà già hầu giấy tờ lập tức chắp bút.

Bấy giờ lại đảo mắt nhìn sang người trợ lễ trong đàn, nói:

– Sáu năm không gặp, tiểu tử nhà ngươi đã lớn thế này rồi à?

Vu Đạt mừng lắm nhưng biết cha là đại quan, không dám sỗ sàng, bèn thưa lại việc gặp mẹ ở sông Quy Hóa dạo trước. Chấn nghe xong, đột nhiên lặng người không nói gì. Đạt bảo:

– Thầy gọi cha tới, bởi chúng con đã tìm được mẹ rồi, muốn cho cha gặp rồi quyết đoán.

Chấn gật đầu, nói:

– Ta đã biết.

Thế rồi dặn như thế, như thế, đoạn tan khỏi đàn.

Đêm ấy Trọng Mậu vẽ kết giới bên ngoài phòng của Phan Liên, lại đặt đồ hình và thờ lễ bên trong phòng cẩn thận, rồi đặt Đại Di cùng bọn quân canh gác bên ngoài không cho ai đến hay vào phòng.

Đến nửa đêm, Vu Chấn hiện lên trong phòng, quả nhiên phách si từ Phan Liên thoát ra, hai người mới được gặp nhau sau hai chục năm trời cách biệt.

Vu Chấn nhìn thân thể Phan Liên nằm im lìm trên giường, như bị ma làm, không hề động cựa, liền niệm chú làm phép. Kế đó Phan Liên choàng mở mắt ra, rồi ngồi dậy khỏi giường, trên thân mình trên trán vẫn còn đang dán bùa, trên búi tóc vẫn còn đang rắc gạo, làm lễ lạy rồi nói:

– Thật là khác xưa, nay chàng cũng đã vinh hiển được rồi.

Vu Chấn nói:

– Ngày xưa em đi theo ta, ta chỉ là đứa con nhà nghèo làm nghề dệt, chẳng có gì. Cả cơ đồ nhờ em mà đươc. Nay nắm quyền sinh sát trong tay, thì đã chẳng còn em nữa.

Phan Liên nói:

– Chàng có còn nhớ lời hẹn bên sông không?

Vu Chấn nhớ lại năm xưa, khi ở trên bờ nắm lấy tay Tứ Nương bấy giờ bị đuổi đánh đã gần tán phách, vất vưởng ở bờ sông năm ấy, chỉ kịp hẹn ước mười tám năm sau lại cùng kết duyên với nhau, rồi tan biến đi thành vũng nước. Đoạn gật đầu. Phan Liên nói:

– Giờ đây là lúc thực hiện lời hứa, em lại xin đi theo chàng đây.



Đến ngày hôm sau, họ Phan ăn mặc rất đẹp đồ cô dâu cho con gái Phan Liên, cô gái vẫn cứ ngơ ngơ ngây ngốc, ai muốn làm gì thì làm, không biết gì cả. Kế đó làm lễ thành thân với một bài vị, trên đề hai chữ “Vu Chấn”, việc ấy khiến cho trong vùng hết thảy rung động.

Làm lễ xong xuôi, đêm ấy Phan Liên nằm trên giường rồi mất, đem quàn cùng với bài vị phán quan, khi quàn không đổi đồ trắng mà mặc nguyên đồ hỉ như vậy.

Khi quàn xác xong, cây tầm gửi quấn quanh ngôi miếu hoang của Tứ Nương ở bờ sông Quy Hóa cũng khô héo dần rồi dụng.

Thế là sau mười chín năm cách trở, họ cũng về với nhau, giờ chằng còn là âm dương li biệt nữa rồi. Thế mới biết là một ngôi miếu thiêng, dẫu cho giá lạnh đìu hiu mười chín năm trời mà chỉ một mồi hương, quỷ cũng liền về được. Còn một người trinh tiết, giữ tiết hạnh mười chín năm, chỉ để làm tròn lời thề từ kiếp trước, cũng chẳng phải chuyện vô lý đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.