Con trai cả nhà họ Phan tên là Phan Lâm là một tay hào sảng nổi tiếng trong vùng, nhà họ Phan nuôi nhiều hương binh, đều do người này trông coi, quản tới mấy làng, quan huyện trong Thiện Tài cũng không dám đụng đến. Phan Lâm là người nghĩa khí, lại rất yêu thương người nhà, Phan Liên từ khi sinh ra đã bị bệnh, người cứ như mộng du, không nói chẳng cười, Lâm càng thương, đi đâu cũng rất lo cho em gái. Tới khi Phan Liên chết, Phan Lâm mới từ bên ngoài về đến phủ, lập tức cho giữ bọn người Vu Đạt lại hỏi cho ra nhẽ việc em gái. Bọn người trong nhà kể lại việc kì lạ tiểu thư họ Phan gặp được Vu Đạt thì đột nhiên nói cười như thường, rồi kể lại việc kiếp trước, kế sau mới xin thành hôn rồi chết, người nhà đều thỏa ý thì mới cử sự. Lâm nghe xong không tin, bảo bọn người nhà:
– Bây giờ thiên hạ loạn lạc, bọn yêu ma thầy pháp có rất lắm trò hèn mạt. Có khi chúng thấy nhà ta có của, nên đến bày ra trò yêu, hại chết em ta để kiếm ít đồng tiền mai táng, vàng bạc được thưởng nuôi thân.
Nói rồi vẫn cho giam bọn Vu Đạt lại, rồi vào thắp hương cho em gái, khấn rằng:
– Trên đời có nhiều việc chí dị, trong đời thì có hai việc lớn là việc hỉ và việc tang. Em trong một ngày, cưới chồng xong rồi chết, thật là chuyện lạ. Nếu thực tình đúng là được toại ý mà như thế, xin mộng cho anh hay để khỏi cắn rứt, nếu không phải thế, anh sẽ chém đầu hết bọn lừa bịp này trả thù cho em.
Đến đêm hôm đó, Phan Lâm ngủ canh bên linh cữu em, thì thấy có yêu khí bốc vào nhà, quan tài lay động, rồi trong cơn mộng mị thấy hiện ra một chiếc xe kiệu, có lính lệ gác hai bên đi vào, trước xe có một bà già dẫn.
Lâm bật dậy rút kiếm, thì trong xe kiệu bước ra hai người, một người uy nghi thần vũ, mặc áo nhà quan, khuôn mặt tro xám, ánh mắt sáng quắc, đội mũ miện, lưng thắt đai. Người bên cạnh là nữ nhân mặc áo trắng dài, mi thanh mục tú, yêu kiều thướt tha, tay bám lấy tay vị nhà quan kia. Lâm nhìn lại, thì người nữ đó chính là em gái, vứt kiếm xuống đất mà khóc.
Phan Liên bước lại, lạy anh mà rằng:
– Cha chết rồi thì anh trưởng như là cha, lẽ ra em nên xin thưa với anh mới dám lấy chồng nhưng công việc gấp rút, người đến đón dâu chỉ ở được có mấy ngày, lễ nghi còn không có đủ, còn anh thì ở xa nên em chưa tiện báo mà cho người nhà cử sự trước, mong anh thứ lỗi.
Lâm đỡ em dậy, thấy người lạnh toát, nhưng chẳng hề sợ, nói rằng:
– Việc ấy không ngại, chỉ ngại bọn thuật sĩ giang hồ. Sự thể thế nào, xin em nói cho anh yên lòng.
Phan Liên đáp:
– Anh chắc chưa biết trên đời có việc Minh Hôn (người ma lấy nhau). Mười chín năm trước, em là ma, tên là Tứ Nương, lấy chồng em là người, tên là Vu Chấn. Về sau bởi lẽ âm dương không hợp mà không ở được, đã có lời hẹn ước mười chín năm sau xin được bên nhau mãi mãi, rồi kế em đi đầu thai, làm em gái yêu của anh. Tới nay chồng em là ma, quay lại đón em là người mà đi đấy. Nhưng âm dương bất hòa, nay chết rồi, mới có thể theo chồng đi được. Xa anh em rất đau lòng, nhưng nếu mà còn sống thì cũng chỉ như cái xác người, còn hồn phách gửi ở thân cây tầm gửi mọc trong miếu hoang tiền kiếp, như thế sống có nghĩa lý gì? Vậy chi bằng làm chim uyên ương (loài chim hết sức chung thủy, nếu một con chết, con kia buồn bã chán nản, nhịn ăn nhịn uống rồi cũng chết theo, không có người bạn đời khác), đi theo chồng chuyến này cho trọn tình phu thế. Vậy nếu anh có thương em, xin anh chớ có đau buồn.
Bấy giờ vị thần quan kia bước lại bên cạnh Phan Liên, cũng lạy Phan Lâm một lạy, nói:
– Ta xin lạy huynh trưởng. Nay nhân duyên hội đủ, ta tới đón vợ ta đi. Kẻ đem bài vị linh cữu tới đây làm lễ, là con trai của chúng ta trong kiếp trước, nó có việc công vụ trong hai ngày nữa phải đi, xin huynh trưởng chớ gây khó dễ.
Lâm hỏi:
– Việc bọn người nhà kể là đúng hết, vậy cừu thù của các người là họ Hà ở đất An Định phải không?
Phan Liên đáp:
– Đúng thế, nếu có cơ hội thì trả thù cho em.
Lâm nói:
– Vây dưới huỳnh tuyền, xin chăm lo em ta cho được chu đáo, việc ở trần thế cứ để người trần gánh vác, ta sẽ vì hai người mà phục thù cho.
Vợ chồng cùng vái lạy, kế đó bước lên kiệu, khói tỏa mịt mù, bọn lính lệ hét vang một tiếng rồi cùng theo gió tan biến đi cả. Lâm giật mình tỉnh khỏi giấc chiêm bao, thấy vẫn đang ngồi bên quan quách em, ngọn hương vẫn đang phảng phất khói lành, lòng đau xót chợt rơi nước mắt, kế đó liền hạ lệnh thả bọn người Vu Đạt ra, bài trí cho chỗ an nghỉ.
…
Sáng ngày sau Phan Lâm gọi bọn Vu Đạt đến, tiếp đãi ân cần cho ăn uống thức ngon rồi tạ lỗi, kế đó hỏi dò thử việc chính sự. Đạt đối đáp rạch ròi đâu ra đấy, Lâm nhìn tướng biết không phải là người thường, cũng vì ơn nghĩa riêng mà muốn dùng, liền nói:
– Chuyện nhà ngươi thật là thương tâm, ta đã biết cả rồi. Nay ngươi vì bị thói đời ganh ghét mà chết mất cả nhà, khiến cho gia đình ly tán, rồi bị mồ côi. Ta muốn giúp ngươi trả thù nhà, cũng là để hương hồn em ta được an nghỉ, nhưng họ Hà ở trong đất giặc, uy quyền lấn át, binh mã đủ đầy, trước nhất không có cách gì đánh được. Nếu thù nhà chưa quên thì chi bằng các ngươi ở lại đây theo ta, rồi lâu dài cùng tính, ngươi thấy thế nào?
Đạt nói:
– Mồ mả cha ông tôi vẫn còn ở An Định, mối thù giết cả nhà làm sao quên được, vẫn nóng lòng muốn được phục thù. Được anh có lòng như thế tôi rất biết ơn, xin hỏi anh tính thế nào?
Lâm nói:
– Ta ở bên ngoài, rất ghét sự bất bình, thường chiêu tập dũng sĩ để lập công bằng, quan phủ cũng phải nể nang. Tới nay môn khách đã có hơn ngàn người, trông coi ba làng, không ai đụng tới được. Bây giờ đất nước có loạn, ta vẫn muốn đem số hương binh này đi theo chủ giỏi để lập chiến công cho nước, kế đó xin phục thù nhà. Đánh đất An Định, cũng là vì việc nước đấy.
Đạt nói:
– Anh nghĩ rất sâu xa, nhưng anh định theo ai?
Lâm đáp:
– Ta vẫn chưa biết.
Đạt hỏi:
– Kim Long Vương ở phía đông đất Kim Long là tay hoàng thân mà lại anh dũng, thế nào?
Lâm đáp:
– Ở phía đông, quân Kim Long mạnh như vũ bão, quân Kính Vũ là quân của ma quỷ, quân Lĩnh Sơn xâm chiếm núi rừng, chúng đều là người của nước cũ, chỉ chú tâm đánh lật mà phục thù chứ chẳng mưu việc gì cho bách dân, ta không muốn đi theo hạng ấy.
Đạt lại hỏi:
– Vậy ở phía bắc, quân Liên Sơn, quân Lạng Giang thì thế nào? Tù trưởng là Trang Páo, đánh chiếm thành trì, quy tụ người Mán, cũng là một tay hảo hán.
Lâm đáp:
– Quân người Lèo nổi dậy bám vào núi rừng rất chắc, nhưng đều chỉ là bọn người tộc, ai nói gì nghe đó, không có cơ trí. Bọn Mán Mường, hạng người Lèo ấy ta cũng không muốn theo.
Đạt nói:
– Ngó về mặt Tây thì đất An Định, Đông Gia Lâm của nhà Điền Gia, đều là bọn tráo trở ngả nghiêng, ăn lộc nước mà phản nước, tự lập làm cõi, nuôi chó giữ trong nhà, thả ra là cắn, chính là kẻ thù của ta. Nếu anh không theo các thế lực kia, vậy thì nhìn ngang nhìn dọc chỉ thấy có đất của Lục Đại Nhân ở Tây Gia Lâm là nơi có thể ở được, anh thấy ra sao?
Lâm ngẫm nghĩ hồi lâu rồi bảo:
– Lục Nghị là quan thanh liêm có tiếng, cha ông ba đời đều làm đề đốc, nay có con trai lại làm khu mật viện, mà hình như cũng có đối chọi với họ Hà. Ta cũng muốn đem quân đi theo người ấy, rồi dần dà xin ra biên cương, mà hiềm chưa có ai tiến cử, không biết cách gì.
Bấy giờ Đạt mới cười mà bảo:
– Đó là trời cho ta chuyến này hành binh đạt được thành tựu, nên mới khiến ta đến Thiện Tài đấy. Ân của thầy giỏi chỉ lối, ân của mẹ cha an bài, chính là ở chỗ đó. Ta chính là tướng nhà họ Lục đây.
Phan Lâm nghe xong giật nảy mình, Trọng Mậu bấy giờ âm thầm để ý, thấy quả đúng là người chính trực, lúc này mới bước lên, trình ra binh phù, nói:
– Vu Đạt tướng quân nhận lệnh quan tri châu Lục Nghị đi dẹp giặc Mán ở sơn động Liên Sơn Thổ Chu, chính là người trước mặt anh đó.
Lâm bật dậy khỏi chiếu, vội làm lễ phục.