Mới nghe đến đây Dung đã vội chạy nhanh về phòng mình. Ngồi thẫn thờ trên ghế ngẫm nghĩ gì đó.
Một lúc sau, cô hầu gái đứng ngoài kia gõ cửa, mới kéo Dung ra khỏi dòng suy nghĩ.
“ Cộc..cộc..cộc..”
“ Cô chủ, em đem quần áo vào phòng cho cô chủ.”
Dung ngước nhìn ra, nói:
“ Vào đi!”
Cô hầu đẩy cửa bước vào, chào cô chủ xong ôm xấp quần áo đi ra mé tủ cất. Dung gọi cô gái lại và hỏi:
“ Mi có biết mặt con gái nhà lão Đông không?”
Cô hầu hỏi:
“ Có phải nhà bác Đông, em vợ ông Lý trưởng người làng thôn Thái Hà không cô chủ?”
Dung ậm ừ:
“ Thì lão ấy chứ ai. Làng đó có mấy Lý trưởng.”
“ Bác Đông là thương lái buôn gỗ nức tiếng vùng này, cơ ngơi giàu có vậy nhưng cũng chỉ có một cô con gái xinh như hoa như ngọc. Cô ấy vừa được gả sang nhà họ Phạm làm dâu.”
“ Tao hỏi mi có biết mặt cô ta không, mi nói tào lao chi nhiều vậy?”
Biết mình nói quá lời, cô hầu vội khép nép đáp:
“ Dạ..dạ.em xin lỗi cô chủ. Cô chủ cần em giúp gì xin sai bảo.”
Dung nhìn cô gái đứng run rẩy sợ hãi bị mình đánh, sự thích thú tỏ rõ trên gương mặt.
“ Tao hỏi chỉ muốn gặp cô ấy một lần mà thôi.”
“ Dạ! Cô chủ gặp cô ấy làm gì ạ?”
Dung quắc mắt, ánh nhìn này khiến cô hầu gái sợ hãi lùi về phía sau vài bước theo phản xạ.
“ Từ bao giờ tao phải báo cáo những việc mình làm cho con ở như mày nghe hả?”
“ Dạ…dạ..em sai rồi cô chủ, em sai rồi cô chủ. Lần sau em không dám như vậy nữa.”
Vừa nói cô người hầu vừa tự tát vào mặt mình. Đến khi Dung hài lòng bảo thôi thì cô gái mới dám dừng lại.
“ Chuẩn bị đi, theo tao tới cửa tiệm bán vải nhà họ Phạm.”
Dung đưa túi tiền cho cô người hầu cầm rồi cả hai bước ra khỏi phòng. Lão Đản thấy con gái đi lướt qua cửa nhà thì vội vàng gọi giật lại.
“ Con à, bay tính đi đâu vậy con?”
Dung quay vào nhìn thầy u mỉm cười đáp:
“ Con đi ra tiệm mua thêm ít vải về may quần áo.”
Vợ lão Đản thở dài:
“ Quần áo con đâu thiếu, may thêm nữa làm gì.”
Lão Đản lúc đó nhắc vợ:
“ Kìa bà, nhà ta đâu thiếu ít tiền cho con gái mua sắm quần áo vải vóc. Sắp tới ngày gả con gái đi rồi, cũng phải để con nó mua sắm ít tư trang cá nhân chứ?”
Nghĩ tới việc sau này gả con gái sang nhà phú ông làm dâu, bà Thiết lại thấy chạnh lòng. Rõ ràng xét về chức vị tước phẩm của chồng bà, vẫn ngồi trên lão Lý một bậc, vậy mà bây giờ gả con gái sang đó, thân phận thấp kém hơn con gái lão Lý. Nghĩ tới đây bà thở dài, thôi thì đừng để con gái mình thua kém con gái lão Lý là được.
Bà Thiết ngoắc cô người hầu của con gái lại và bảo:
“ Đây, mày cầm thêm ít tiền để cô chủ mua sắm cho thoải mái. Thời nay bạo loạn nhũng nhiễu nhiều, đi đứng phải cẩn thận nhớ chưa con.”
Lão Đản thì lên tiếng:
“ Chúng mày đâu, hai đứa đi theo cô chủ bảo vệ nhanh lên.”
Dung không lấy làm khó chịu khi thầy cho lính đi theo bảo vệ mình, đó cũng là điều cô ta muốn để ra oai với đám dân nghèo trong mắt cô ta.
Chiếc xe kéo dừng lại trước cửa hàng vải nhà họ Phạm, cô người hầu chìa tay đỡ Dung xuống.
Quả đúng như lời đồn. Cửa tiệm nhà họ Phạm luôn đông khách, nhìn thoáng qua cũng biết khách hàng thường hay lui đến toàn những gia đình giàu có. Gian kế bên vắng vẻ hơn, nghe người làm công ở đó nói rằng bên ấy bán những loại vải thường, rẻ tiền hơn, phục vụ cho tầng lớp dân nghèo là chính.
Ông chủ Phạm bước ra, đon đả mời Dung ngồi.
“ Cô chủ hôm nay đích thân ghé tiệm nhà tôi quý hoá quá. Mời cô chủ sang bên này ngồi, tôi sai người làm dâng trà.”
Dung thấy ông chủ Phạm tiếp đón mình chu đáo, sắc mặt tươi cười vui ra mặt. Vừa ngồi xuống cô ta đã đảo mắt nhìn xung quanh cửa tiệm một lượt rồi nói:
“ Ông chủ khách sáo với tôi quá. Nghe nói cả huyện này chỉ duy nhất mỗi vải nhà ông chủ Phạm là tốt, tò mò nên tôi ghé qua.”
Ông chủ Phạm cười hề hề:
“ Cô chủ quá khen. Hôm nay cô chủ muốn may lễ phục hay may quần áo mặc thường ngày, tôi sẽ bảo người làm mang vải lên cho cô chủ chọn.”
Dung nhấp xong hớp trà rồi đặt xuống bàn, lại đảo mắt thêm một lượt, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Ông chủ Phạm thấy lạ bèn hỏi:
“ Cô chủ tìm gì hả? Tôi có giúp gì được cho cô không?”
Dung chớp chớp mắt, thu lại ánh nhìn cười ngượng đáp.
“ Vải thì lát nữa tôi mua. Tôi muốn gặp con dâu của ông chủ Phạm trước.”
Ông chủ Phạm đặt chén trà trên tay xuống, ngạc nhiên hỏi:
“ Cô chủ muốn gặp con dâu toi hả?”
Dung gật đầu:
“ Đúng vậy. Tôi với Ngọc Hoa trước giờ là bạn thân, nay sẵn tiện tới mua vải, tôi muốn gặp cô ấy chuyện trò thêm một lúc.”
Ông chủ Phạm cười xòa, ngoảnh lại sai người làm trong tiệm:
“‘“ Bay đâu, mau vào nhà mời mợ chủ ra đây.
Người kia “ dạ” tiếng chạy vào trong, một lúc sau vội vã trở ra, đi trước chính là mợ chủ Ngọc Hoa,
Thấy con gái quan tri huyện đến tận đây tìm mình, biết chắc thế nào cũng có chuyện quan trọng. Ngọc Hoa chào thầy, rồi quay sang chào con gái quan tri huyện, sau đó cất tiếng hỏi:
“ Kính chào tiểu thư. Hôm nay cô đến đây tìm tôi có chuyện gì không ạ? Nếu là mua vải thì thầy tôi có thể tư vấn cho tiểu thư. Tôi chưa có kinh nghiệm về vải mong tiểu thư thông cảm.”
Ông chủ Phạm cười hề hề nhìn Dung. Nhưng cô ta lắc đầu từ chối:
“ Mục đích tôi đến đây tìm gặp cô trước. Còn chuyện vải vóc một lát nữa làm phiền ông chủ Phạm rồi.”
Ông chủ Phạm cười:
“ Vậy cô chủ cứ ở lại đây trò chuyện với con dâu tôi. Tôi xin phép vào trong làm chút việc.”
Dung khẽ gật đầu, còn dành cho ông chủ Phạm một nụ cười thiện cảm. Lúc này chỉ có hai người ngồi trên bàn, Dung mới lên tiếng trước:
“ Cô biết mặt chị họ mình chứ?”
Ngọc Hoa ngạc nhiên:
“ Chị họ tôi ư? “
“ Đúng vậy đấy. Chính là con gái nhà Lý trưởng.”
Ngọc Hoa gật đầu:
“ À, thì ra là chị ta. Thưa tiểu thư tôi biết chứ, người đó là con gái của hai bác tôi mà. Tôi lớn lên cạnh chị ta từ nhỏ, nên quá quen thuộc là đằng khác.
Dung cười, tấm tắc khen:
“ Vậy thì tốt lắm. Hôm nay tôi đến đây muốn nhờ cô một chút việc.”
Ngọc Hoa hỏi:
“ Tiểu thư cứ nói. Nếu nằm trong khả năng của tôi, tôi sẽ cố gắng hoàn thành.”
“ Cũng không có gì, nhưng chuyện này tôi chỉ muốn nói cho mình cô biết, tránh những kẻ không cần thiết nghe thấy.”
Ngọc Hoa hiểu ý, vội ghé sát sát vào Dung, nghe cô ta thì thầm to nhỏ chuyện gì đó có vẻ rất quan trọng, làm sắc mặt Ngọc Hoa thay đổi hẳn.
Một lúc sau Ngọc Hoa nhắc khuôn mặt mình ra xa, ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt tái mét nhìn Dung, lí nhí hỏi:
“ Sao tiểu thư biết chuyện này?”
“ Tôi đoán thôi. Nếu cô giúp tôi vạch mặt ả ta trước mặt gia đình phú ông, tôi hứa sẽ giúp nhà họ Phạm thông quan chuyến hàng buôn lương thực lần này.”
Ngọc Hoa thêm kinh ngạc, thực ra cô ta vừa mới được gả về đây nên vẫn chưa am hiểu lắm đến công việc làm ăn bên nhà chồng, song cũng nghe phong phanh đâu đó họ muốn kinh doanh thêm lương thực, và mong muốn ngang hàng với phú ông. Trong đầu Ngọc Hoa đang nghĩ, nếu mình giúp tiểu thư Dung vạch mặt Chi Hạ, thì cũng xem như mình lập công lớn đối với việc làm ăn bên nhà chồng. Nghĩ đoạn, Ngọc Hoa mỉm cười gật đầu, nói chắc như đinh đóng cột.
“ Tôi hứa với tiểu thư, chỉ cần cô gọi, tôi lập tức có mặt bất cứ khi nào tiểu thư cần.”
Dung cười he he, gật gù nói tiếp:
“ Có thể chứ. Vậy chúng ta cứ quyết vậy nhé. Hôm nào cần tôi sẽ sai người làm sang đây gọi cô.”
Thấy Dung đứng dậy sắp đi, Ngọc Hoa vội níu kéo:
“ Nhưng tiểu thư à, chuyện cô hứa với tôi, liệu có thành sự thật không?”
Dung khựng chân, ngoảnh lại nhỏ giọng nói:
“ Hôm trước tôi nghe thầy tôi bàn chuyện này với tổng đốc và Lý trưởng đấy. Họ đã nhắc đến thì không thể nào giả được.”
Cứ ngỡ mình sắp lập công lớn cho gia đình nhà chồng, Ngọc Hoa vui mừng khôn xiết. Song ẩn sâu trong thâm tâm của cô ta, vẫn luôn ganh ghét Chi Hạ.
Cô ta còn nghĩ thầm trong bụng:” Phen này thì cô ta chế.t chắc rồi he he. Đắc tội với ai không đắc, lại đắc tội với con gái cưng của quan tri huyện.”
Ông chủ Phạm cùng con trai đứng bên trong quan sát nãy giờ mọi hành động của Ngọc Hoa và Dung.
Cậu Duy lên tiếng trước:
“ Cô ta nổi tiếng không phải với danh xưng con gái quan tri huyện, mà nổi tiếng về độ tàn ác. Dạo trước dân làng đồn rằng, cô ta đã dùng kim may tra tấn người làm trong nhà bằng cách chọc kim vào mười đầu ngón tay, chỉ vì nghi ngờ người đó ăn vụng thức ăn thừa. Hôm nay cô ta đến đây tìm vợ con là có mục đích gì chăng.”
Ông chủ họ Phạm hừ một tiếng:
“ Dù biết là vậy, nhưng chúng ta không thể làm mất lòng cô ta. Con cứ tập chung lo liệu việc hàng hoá, chuyện ở tiệm vải cứ để đó thầy lo.
“ Vâng, con biết rồi thưa thầy.”
Ông chủ Phạm nhìn Dung và cô con dâu, khoé môi hiện lên một nét cười.
Ngọc Hoa tiễn cô Dung ra cửa, vừa định quay vào thì cậu người làm trong nhà chạy đến báo:
“ Bẩm mợ chủ, ông bà mời mợ vào nhà nói chuyện ạ.”
Nụ cười trên môi Ngọc Hoa bỗng tắt ngấm. Cô theo chân cậu người làng bước vào trong. Đã thầy thầy u chồng ngồi chễm chệ trên ghế.
“ Dạ thưa thầy u, thầy u có việc gì cần sai bảo con ạ.”
Bà chủ họ Phạm ngồi ngoáy cơi trầu, vừa ngoáy vừa nói:
“ Vào đây đi con, thầy u có chuyện cần bàn.”
Nghe thấy giọng mẹ chồng nhỏ nhẹ, gánh nặng trong lòng Ngọc Hoa mới được trút xuống.
“ U hỏi khí không phải. Chuyện chăn gối giữa hai vợ chồng con đã xảy ra chưa?”
Ngọc Hoa đỏ mặt nhìn thầy u, mắc cỡ đáp:
“ Dạ chuyện này..chuyện này.. con..con..”
Bà chủ họ Phạm nói:
“ Muốn giữ chân được đàn ông, việc thứ nhất con phải giỏi nữ công gia chánh, biết vun vén gia đình, sắp xếp việc nhà đâu vào đấy, đừng để người đàn ông cả ngày làm việc bên ngoài mệt mỏi về nhà vẫn thấy ngổn ngang công việc, thay vì thế khi họ về nhà luôn có sẵn mâm cơm đợi họ. Giữ đàn ông thì phải giữ được bao tử của anh ta trước. Việc thứ hai là con phải biết hy sinh, giỏi cam chịu, không than phiền, con làm được những việc đó, chồng con sẽ nhìn nhận con bằng ánh mắt khác.”