Quen được nuông chiều từ nhỏ, nên khi nghe mẹ chồng căn dặn những điều này trong lòng Ngọc Hoa thấy rất khó chịu. Song vì muốn để lại ấn tượng tốt với gia đình bên chồng, Ngọc Hoa đành cất tính tiểu thư vào trong.
Cô đáp:
“ Vâng con biết ạ. Chỉ là chồng con…chồng con..chàng ấy..chàng ấy..”
Bà Loan mỉm cười, trấn an:
“ Chuyện đó u biết, u sẽ khuyên nhủ thằng Duy.”
Tay Ngọc Hoa bấu chặt vạt áo, lí nhí hỏi:
“ Vậy hả u. U biết cả chuyện đó.”
“ Biết chứ, hôm sau u có hỏi thì nó khai nhận do bó uống quá chén trong đám cỗ, nên không làm tròn bổn phận của một người chồng.”
Sợ Ngọc Hoa nghĩ nhiều, bà Loan lại nói tiếp:
“ Con biết đấy. Cơ nghiệp nhà ta ngày một rộng lớn, nhà thì ít con, vì vậy thầy u luôn ngóng trông thằng Duy lấy vợ, sinh con nối dõi. Dĩ nhiên thầy u không quá đặt nặng giới tính của đứa bé, chỉ mong các con sinh thật nhiều con cháu cho nhà họ Phạm, như vậy vui rồi.”
Nghe xong những lời đường mật này của bà ấy, làm Ngọc Hoa cảm động đến chút xém khóc. Cô gật đầu đồng ý ngay mà không hề có chút nghi ngờ.
Tối đến, ánh trăng chênh chếch trên đầu hồi nhà chiếu rọi xuống khung cửa sổ, khung cảnh càng trở nên thơ mộng.
Ngọc Hoa ngồi trước chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ, tay vuốt ve mái tóc hỏi cô người hầu:
“ Mị à, mày thấy chị có đẹp không?”
Mị là người hầu hạ lâu năm của Ngọc Hoa từ khi cô vẫn còn tiểu thư con nhà buôn gỗ nổi tiếng, đến khi lấy chồng thì Mị cũng đi theo hầu hạ.
Mị chải tóc mợ chủ, vừa chải vừa đáp:
“ Đẹp lắm tiểu thư. Mị chưa thấy người con gái nào đẹp như tiểu thư hết. Vẻ đẹp của tiểu thư làm ánh trăng trên bầu trời kia cũng phải thẹn thùng.”
Ngọc Hoa ngước nhìn ánh trăng khuyết ngoài cửa, mặc dù biết nhỏ Mị đang tâng bốc mình lên, nhưng vẫn thấy thích nên trong lòng thấy vui.
Cô ta mắng yêu con Mị.
“ Mày điên hả Mị, làm gì có sắc đẹp người con gái nào hơn trăng.”
Bỗng một bóng người vụt qua ô cửa sổ rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm kéo Ngọc Hoa thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Theo phản xạ, Ngọc Hoa cất tiếng hỏi:
“ Ai đấy? Ai vừa xuất hiện ngoài kia đấy?”
Không ai trả lời cô ngoài đêm đen tĩnh lặng đến dị thường. Một cơn gió lạ lùng ùa về thổi thốc đến mang theo khí lạnh, báo hại cô so vai rùng mình một cái, miệng lẩm nhẩm:” Lạnh nhỉ.”
Mị hạ cái lược xuống, nhìn ra cửa sổ nó không thấy có ai ngoài đó, tò mò hỏi:
“ Tiêu thư, có ai ngoài đó hả? Nhưng em có nhìn thấy ai đâu.”
Ngọc Hoa giọng run rẩy:
“ Có người, hình như ngoài kia vừa có người.”
Mị đặt cây lược xuống bàn, tiến về phía sổ, áp sát mặt mình vào song cửa quan sát không gian ngoài kia, thấy vắng lặng như tờ nó mới quay vào thưa.
“ Tiểu thư, chắc cô hoa mắt nhìn nhầm đó thôi, ngoài kia không có ai cả.”
Ngọc Hoa cũng nghĩ mình hoa mắt, nhưng bản tính nhát gan, cô ta vội ra lệnh:
“ Đóng cửa vào đi, tao không muốn để cửa sổ mở nữa.”
“ Vâng, nhưng khép cửa sổ lại thì trong phòng nóng lắm tiểu thư à.”
Ngọc Hoa tức giận quát:
“ Tao bảo mày đóng thì mày cứ đóng vào, sao hôm nay mày cãi nhem nhẻm vậy Mị.”
Mị luống cuống đáp:
“ Vâng..vâng, em đóng cửa sổ ngay đây tiểu thư.”
Đợi mãi tới gần khuya mà vẫn không thấy chồng mình về phòng, dù trong lòng Ngọc Hoa rất buồn nhưng cô cũng không thể ngồi đợi chồng mãi.
Thấy nhỏ Mị ngủ gà ngủ gật, Ngọc Hoa lên tiếng:
“ Mị, về phòng ngủ đi. Tao cũng buồn ngủ rồi.”
Mị hỏi:
“ Tiểu thư không chờ cậu chủ nữa ạ.”
Ngọc Hoa bực dọc:
“ Đợi gì mà đợi. Ta đã đợi chàng ấy cả buổi tối cũng không thấy mặt chàng ấy đâu. Ta buồn ngủ rồi, không muốn đợi nữa.”
Mị đáp một tiếng:” vâng!” Rồi đi sửa soạn giường chiếu cho tiểu thư xong đâu đấy nó mới trở về phòng mình.
Nửa đêm, tiếng bản lề cửa vang lên” kèn..kẹt..” giữa đêm khuya thanh vắng, làm Ngọc Hoa trở mình nằm nghiêng mặt ra ngoài.
Bóng người tập tễnh chui ra từ cánh cửa tủ, dần tiến đến sát mép giường rồi dừng lại. Một gương mặt sần sùi, đầu tóc rối bù, toàn cơ thể bốc ra mùi hôi hám tanh tưởi từ những nốt mụn nhọt lở loét trên khắp cơ thể ngó nhìn Ngọc Hoa chằm chằm không chớp mắt.
Phà vào mặt cô là hơi thở hôi hám do lâu ngày không vệ sinh răng miệng.
Người đàn ông nhe bộ răng vàng khè, vôi răng cáu bẩn bám đầy chân nhìn say sưa cô gái trước mặt cười hì hì, ánh mắt dâ.m tà như muốn ăn tươi nuốt sống.
Gã leo lên giường, vòng tay choàng qua ôm chầm lấy thắt eo con kiến của Ngọc Hoa, kề sát khuôn mặt sần sùi như da cóc áp vào bên tai, phả ra làn hơi thì thầm nói:
“ Nàng đẹp quá, nàng đẹp quá. Ta thích nàng, thích ngay từ lần đầu nhìn thấy nàng.”
Rồi hắn hít hít mấy hơi mùi thơm từ cơ thể của Ngọc Hoa, khuôn mặt thư giãn đang rất tận hưởng.
Một lúc sau hai cơ thể như hòa quyện vào làm một, xoắn lấy nhau như đôi sam không rời. Giờ chỉ còn lại những âm thanh nhạy cảm từ trong phòng phát ra. Cánh cửa từ từ khép lại, một bóng người lặng lẽ quay đi.
Ngọc Hoa choàng tỉnh, cảm thấy cơ thể đau nhức mệt mỏi. Cô đưa tay lên xoa cổ, rồi theo phản xạ vòng tay ra phía sau. Bỗng nụ cười hạnh phúc hiện ra khoé môi, khi ngoảnh lại cô thấy chồng mình nằm ngay phía sau.
Ngọc Hoa nép vào ngực chồng mình, thủ thỉ nói:
“ Đêm qua thiếp có làm chàng mãn nguyện không?”
Duy ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói:
“ Thích, ta rất thích. Nàng tuyệt vời lắm, nàng có biết không.”
Rồi hôn hít lên trán Ngọc Hoa mấy nụ hôn nồng cháy.
Duy thì thầm vào tai cô:
“ Nàng ngủ thêm đi, để ta xuống bếp dặn người làm nấu cho nàng bát canh bổ, làm ấm cơ thể.”
Ngọc Hoa gật đầu, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân như mất đi hết nội lực, khiến cô uể oải.
Duy ngoảnh lại nhìn vợ, rồi đưa ánh mắt nhìn vào cánh tủ đang đóng kín mít, đứng im lặng một hồi lâu rồi rút bộ quần áo trên dây phơi đẩy cửa bước ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi phòng cậu đã gặp ngay thầy u đứng bên ngoài hiên. Ông chủ họ Phạm ngoắc cậu tới và hỏi:
“ Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ chứ?”
Khuôn mặt Duy trầm xuống, mang một chút áy náy nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp:
“ Dạ thưa thầy, mọi chuyện ổn cả ạ.”
“ Ừ ừ, giỏi lắm con trai. Giờ con đi ăn sáng, sau đó theo thầy ra ngoài lo công việc nhé.”
“ Vâng, thưa thầy.”
Bà Loan nhìn bộ quần áo trên tay con trai, nhíu mày hỏi:
“ Con định đi tắm đó hử?”
Duy hơi chột dạ, vừa đưa tay cầm chiếc áo giấu ra sau khi nghe u hỏi lại vòng ra phía trước, gật đầu đáp.
“ Dạ, đêm qua vợ con không mở cửa phòng, trong phòng hơi nóng nực, nên con đi tắm cho mát.”
Lời cậu vừa dứt, bà Loan đã nói:
“ Chứ không phải con ..con..”
Nhưng đã bị chồng bà ấy cản lời khi bà còn nói chưa nói hết câu:
“ Thôi, con nó cũng mệt rồi. Để nó đi tắm cái đã cho thoải mái.”
Bà Loan lườm chồng, rồi nhìn Duy cười đon đả nói:
“ U sợ con tắm sớm bị nhiễm phong hàn mà thôi chứ không có ý gì. Con mau đi tắm đi, u sai người làm dọn cơm sáng rồi đấy.”
Duy gật đầu:” vâng” một tiếng rồi cầm bộ quần áo đi ra giếng tắm.
Lúc chỉ còn mỗi hai ông bà, ông Phạm kéo vợ vào trong dí ngón tay lên trán vợ rồi rít lên:
“ Bà cứ liệu hồn đấy. Đã dặn bao nhiêu lần rồi. Đừng có soi mói về hành động của con nó quá, nhỡ nó bất mãn chuyện gì sau này chúng ta là người khổ. Tiền bạc nhiều mà làm gì, trong khi cháu chắt chẳng có nổi một đứa.”
Bà Loan hất cánh tay chồng mình ra, hậm hực nói:
“ Thì tôi đang lo cho sức khoẻ của thằng Duy ấy chớ. Nào có ý gì đâu.”
Câu chuyện của họ kết thúc sau khi nghe tiếng giọng người làm bên ngoài vang lên:
“ Dạ, con mời ông bà xuống ăn sáng ạ.”
Bà Loan nói vọng ra:
“ Ừ! Ông bà xuống ngay đây.”
Trước khi họ bước ra khỏi cửa, ông chủ Phạm cẩn thận nhắc nhở vợ mình thêm lần nữa, chỉ sợ bà ấy diễn không tốt thì mọi chuyện sẽ hỏng hết. Công sức bấy lâu của hai vợ chồng ông bà cũng đổ xuống sông.
—-
Ngọc Hoa choàng tỉnh khi nghe thấy tiếng sột soạt từ đâu đây phát ra, nhưng cô vừa ngồi bật dậy thì tiếng động đó lại im bặt.
Cô dụi mặt, nhìn chăm chăm ra chỗ cánh cửa tủ nơi phát ra tiếng động, nhưng âm thanh ấy không còn vang lên nữa.
Với bản tính tò mò, cô tụt xuống khỏi giường đi tới chỗ tủ gỗ, hai tay run rẩy bấu vào khoen, hạ quyết tâm mở tung ra nhưng bên trong không có gì, nó chỉ là 1 chiếc tủ trống rỗng.
Ngọc Hoa nhíu cặp chân mày, lẩm nhẩm trong miệng:
“ Lạ nhỉ, rõ ràng khi nãy tiếng động phát ra từ đây, vậy mà bây giờ không có gì? Chả nhẽ là lũ chuột?”
Song ánh mắt cô dừng lại trên bề mặt cánh tủ bên trong, nhìn những xước xuất hiện trên đó với những độ nông sâu dài ngắn khác nhau tự dưng trong lòng cô dấy lên mối nghi ngờ.
Lúc đó bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa:” Cộc..cộc..cộc..” báo hại cô giật nảy mình.
“ Tiểu thư, là em Mị đây.”
Trái tim Ngọc Hoa đang đập thình thịch vì hồi hộp, khi nghe tiếng nhỏ Mị thì trái tim đang treo lơ lửng đó dần ổn định trở lại.
“ Mày vào đây đi Min.”
Mị bưng thau nước với chiếc khăn đẩy cửa bước vào, đặt nó trên bàn, thấy tiểu thư ngồi dưới đất bèn hỏi:
“ Tiểu thư, dưới nền nhà lạnh lắm, sao cô ngồi dưới đó.”
Ngọc Hoa đóng sầm cánh cửa tủ lại, bật người đứng dậy lắc đầu nói.
“ Không có gì cả, tao chỉ muốn kiểm tra xem bên trong có gì mà thôi.”
Mị vắt chiếc mặt trong chậu nước, vừa vắt vừa nói:
“ À em quên nói dặn tiểu thư. Cậu chủ bảo rằng tủ trong phòng tiểu thư dùng chiếc nào cũng được, chỉ duy nhất cái tủ kê ở sát vách tường thì tiểu thư đừng mở.”
Ngọc Hoa nghe xong nhìn lại chỗ cái tủ, rồi lại nhìn Mị, hỏi:
“ Mày vừa nói gì, chỉ duy nhất cái tủ kê ở sát vách tường là không được mở ra ư?”
Mị gật đầu:
“ Vâng, em nghe cậu chủ nhắn lại vậy. Nhưng có gì không tiểu thư.”
Ngọc Hoa không để ý đến lời Mị nói, bởi trong lòng cô đang dấy lên câu hỏi:” Liệu bên trong chiếc tủ đó có chứa đựng bí mật gì hay không?” Và hạ quyết tâm đợi chồng mình quay lại, cô sẽ hỏi lý do vì sao lại không được mở chiếc tủ này ra.